page-header

TRUYỆN NGẮN VỀ HẮN

TRUYỆN NGẮN VỀ HẮN

“ Đọc sách không giúp bạn thành công nhưng có thể giúp bạn lặng lẽ trở thành chính mình…”

Đó là một trong những nội dung mê hoặc lòng người của Hắn!

Hắn nằm bám bụi trong một hộc sách nhỏ ở góc tường, dầm dề từ năm này qua tháng nọ. Tiệm cà phê lắm kẻ vào ra. Chủ yếu là những người ham mê đọc sách, thích không gian yên tĩnh hoặc là những kẻ rất yêu công việc. Hắn đã từng thấy một gã khách dán mắt vào màn hình vi tính từ lúc tiệm mở cửa đến lúc bị nhân viên người ta “đuổi khéo”, bên cạnh là ly cà phê “tội nghiệp” mà gã chỉ xem như là “nước giải khát”

Người thích đọc sách đến đây không phải ít, ấy thế mà đã rất lâu kể từ lần cuối Hắn được người ta “bếch” đi từ kệ giữa trung tâm rồi trả Hắn lại vào cái hộc trong “xó xỉnh” này. Ban đầu cũng tức giận lắm! Làm sao Hắn có thể chung sống cùng với những “gã tiểu thuyết” mơ màng bị “thất sủng”, những tên “kinh tế- chính trị” khô khan chỉ toàn học thuyết “hết thời”, những cuốn truyện tranh “trẻ con” tẻ nhạt,…Hắn như bị tống vào một “khu ổ chuột” nào đó với mấy gã mà Hắn cho là “không cùng đẳng cấp.”

– Chào mừng người anh em! Cũng như nhau cả thôi! Anh bạn có muốn “thoát thực” và bay bổng? *Một tên tiểu thuyết lấc cấc lên tiếng*

Hắn không đáp, tỏ vẻ khó chịu với lời chào mừng đến từ tên hàng xóm mới!

Cái hộp chật hẹp bám bụi lâu năm, tụi nhện giăng tơ chỗ chắp chỗ vá, chẳng theo hình thù gì cả. Bọn gián thường “hớt hải” chạy qua rồi để lại cái mùi không mấy dễ chịu, tụi thằn lằn cũng được đà mà “đi bậy”… Nhưng cho dù Hắn có cố gắng thoát khỏi đây thế nào, đã từng là một cuốn sách “cao quý” đến thế nào thì giờ đây hắn cũng chỉ là một cuốn sách “cao quý chẳng có chân”.

Hoặc là nằm chờ cơ hội được ai đó mang đi hoặc là trong khi kiên nhẫn chờ đợi hắn phải học cách thích nghi! Hắn vẫn cố chấp như vậy, cố chấp tin rằng Hắn sẽ thoát khỏi nơi đây không sớm thì muộn, chẳng chóng thì chầy…Hắn đấu tranh tư tưởng cho đến khi mệt lả ra, rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay…vừa vặn cũng là lúc tiệm cà phê đóng cửa.

Mỗi buổi sáng, Hắn bị đánh thức bởi tiếng lộc cộc, leng keng,…phát ra từ những người nhân viên quán. Họ tất bật khâu chuẩn bị nguyên liệu cho một ngày mới bận rộn. Hắn ê ẩm vì không gian quá chật hẹp. Tự nhủ quen dần, Hắn từng bước “chấp nhận” hiện thực. Thời gian chủ yếu Hắn dành cho việc “ngủ”, còn lại để quan sát những “vị khách tiềm năng” có thể đem Hắn về vị trí ban đầu…trong vô vọng.

Thời gian cứ thế trôi đi, lớp bụi bám ngày một dày hơn…

Rồi một ngày ai đó đặt một cuốn sách khác lên phía trên Hắn.

-Tôi không muốn ở đây! *Cuốn sách khóc thút thít*

-Tôi cũng thế! * Hắn đột nhiên lên tiếng như một phản xạ tự nhiên*

Rồi Hắn tròn xoe mắt nhìn “quý cô” mới đến. Kinh ngạc trước vẻ đẹp mới cứng bóng loáng phát ra từ trang bìa cuốn sách.

-Em là ai? Em cũng bị đặt trả nhẫm chỗ ư?

-Em là sách “tiểu thuyết tình yêu” thời thượng nhất!

Lần đầu Hắn bắt chuyện với một cuốn tiểu thuyết. Hắn từng cho rằng “tiểu thuyết” là “thể loại” sách phù phiếm nhất trên đời. Nhưng một cảm giác đặc biệt chợt lóe lên khi “quý cô tiểu thuyết” này xuất hiện thôi thúc Hắn trút bầu tâm sự.

-Anh đã ở đây được hơn 1 năm rồi! * Hắn ho khụ khụ khiến lớp bụi bay ra mịt mù*

-Và rồi em cũng sẽ như anh sao? * Cuốn tiểu thuyết khóc ngày càng to hơn*

-Anh nghĩ…sẽ có cách thôi! Cách của anh là…

Hắn chưa kịp nói hết câu thì một vị khách ghé qua và đưa cuốn “tiểu thuyết tình yêu” đi mất!

-Là… trang bìa phải thật hấp dẫn…hấp dẫn như em vậy và như anh….đã từng…đúng vậy…đã từng…* Hắn lẩm bẩm một mình đưa mắt nhìn cô tiểu thuyết đi mất*

Hắn đột nhiên trở nên cảm thấy “trống rỗng” sau những tháng năm bình lặng an phận nơi hộc sách này. Rồi Hắn co cụm lại chui vào cái “vỏ kén” là lớp bụi và mạng nhện bám quanh.

Hắn đang mơ màng thì nhân viên quán cà phê tháo chiếc rèm cửa sổ cạnh đó ra, làm những ray nắng hắt thẳng vào hộc sách chỗ hắn đang nằm, xuyên qua lớp “ vỏ kén” đến tận võng mạc mà đánh thức Hắn. Bụi bặm theo những ray nắng bay lên cao, lấp la lấp lánh như muốn nhấc bổng Hắn lên. Một sự thay đổi diễn ra mạnh mẽ bên trong Hắn, lần đầu sau hơn một năm Hắn tìm ra cách thoát khỏi nơi này!

Hắn chờ màn đêm buông xuống, thay vì ngủ Hắn sẽ thức để làm thân với lũ chuột vốn chẳng ưa gì nhau!

-Cậu mới mọc hai chiếc răng cửa hả? Trông bảnh nhỉ? Nhưng chắc là sẽ ngứa nứu lắm! Mình trao đổi chút được không? *Hắn đằng hắng*

-Đúng vậy! Đang muốn mài răng đây!

-Tôi có một trao đổi thế này! Tôi biết các cậu vẫn rất e dè những chiếc bẫy chuột, nếu các cậu cắn nhiều sách quá họ sẽ đặt nhiều bẫy hơn thậm chí là dùng thuốc!

-Nói điều gì mà loài chuột không biết được không?

-Thật ra tôi biết các cậu cũng muốn “gặm” tôi lắm vì tôi là sách cao cấp, được làm từ loại giấy đặc biệt nhưng vì bìa sách tôi cứng hơn những cuốn khác ở đây nên các cậu chưa đụng đến tôi thôi. Nếu tôi nói các cậu có thể gặm bên trong tôi và đổi lại một điều kiện thì các cậu thấy thế nào!

-Nghe hay đó. Về hỏi mẹ Tý tí đã! Điều kiện là gì?

-Hãy hợp sức lại đẩy tôi rớt khỏi chiếc kệ này! Đổi lại là 5 trang mục lục!

-Mười trang!

-Không được, vậy thì sẽ mất một phần nội dung!

-Vậy thôi, đi ăn vụn bánh mì trong thùng rác đây!

-Bảy trang được không?

-Mười!

-Thôi được rồi! Nói được làm được!

Lát sau gia đình chuột đâu chừng năm khứa kéo tới.

Hắn nhắm mắt, thả lỏng cho lũ chuột nhấc lên vào bên trong mà xâu xé!

Chưa gì Hắn đã kêu e é:

-Cắn sao cho thẩm mỹ một chút nhé!

Con chuột đầu đàn cắn một miếng đầu tiên, khiến Hắn vô cùng đau đớn!

-Còn kịp suy nghĩ lại đấy! * Con chuột đầu đàn nói giọng khiêu khích*

-Tiếp tục đi! * Hắn lấy hết can đảm*

Con chuột cắn miếng thứ hai, thứ ba…đến thứ mười đột nhiên dừng lại!

-Được rồi! Không cần nữa! Tôi sẽ giúp anh! Mười miếng cắn này tượng trưng cho mười trang sách!

Chưa kịp cảm kích vì còn khá đau thì lũ chuột đã hợp sức lại đẩy Hắn rớt xuống đất một cách dứt khoát!

Trời bắt đầu sáng, phía xa xa vọng lại tiếng gà gáy o o…Âm thanh leng keng quen thuộc của nhân viên quán!

Họ thấy Hắn nằm lăn lóc trên sàn, liền nhặt lên, lấy khăn lau đi lớp bụi để lộ ra vẻ “đẹp trai” của Hắn. Đó là hắn nghĩ hắn “đẹp trai” vậy!

Rồi nhân viên đưa Hắn về đúng kệ cùng thể loại. Nẳm ở kệ đối diện, hắn nhận ra “ quý cô tiểu thuyết tình yêu xinh đẹp” kia!

-Đã lâu không gặp rồi! Em vẫn đẹp như thế!

-Vì chẳng ai nhấc em ra khỏi kệ nữa! Đã có những cuốn “tiểu thuyết tình yêu” mới hơn vừa ra mắt!

-Còn anh thì…

Hắn chưa kịp “tán phét” với “quý cô tiểu thuyết” thì lại có một vị khách nhấc hắn lên, ngó qua nội dung rồi đem Hắn ra bàn ngồi đọc say sưa…Cuối ngày vị khách trả hắn về kệ…

Vị khách lướt qua khu kệ sách dạy ngoại ngữ, khu kệ sách kinh tế, rồi khu kệ năm tầng,…Bỗng dừng lại trước “khu ổ chuột” làm Hắn “giật bắn mình”, Hắn mau chóng nhắm mắt nhắm mũi, nín thở mà cầu nguyện…

Có lẽ lời cầu nguyện của Hắn khẩn thiết tới mức có thể lèo lái được hành động của cả vị khách văn minh kia. Vị khách chợt nhớ ra nơi đã lấy cuốn sách nên quay trở lại kệ…nhưng một lần nữa vẫn  đặt sai vị trí!

TRUYỆN NGẮN VỀ HẮN

Tác giả: Hala Journey