Lôi một chiếc chiếu ra góc lán nghỉ trưa…Ngồi tán phét chán thì lại đứng lên đi dạo, chụp một vài tấm hình lưu niệm với nhau, hỏi han nhau thêm về công việc và kể cho nhau nghe một chút về khoảng thời gian tôi và Nhỏ không gặp mặt!
-Lúc nãy mi nói vậy, thằng bé chạy phía sau mình nó nghe thấy đấy!
Chợt nhận ra tôi và Nhỏ đã thay đổi trong tính cách khá nhiều. Tôi thấy Nhỏ ngày càng thu mình lại.
-Mi có vẻ quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình nhỉ? Sợ làm mất lòng người khác, nghĩ nhiều cho người khác?!
-..Ừmm…! * Nhỏ khẳng định nhưng cũng cảm thấy nó không ổn lắm*
-Hồi trước tau cũng vậy đó, mà qua giai đoạn đó rồi. Có một dạo tau rất hay quan tâm người khác nghĩ gì, sợ làm mất lòng người khác, nghĩ cho họ mà quên mất cả mình!
-…Ừm…* Nhỏ vừa lắng nghe vừa trầm ngâm*
-Sau đó là giai đoạn ích kỉ, có thể do tau nghĩ cho người khác nhiều quá mà họ lại làm tau tổn thương, làm tau không vừa ý hoặc không đạt đúng kỳ vọng của tau nên tau trở nên ích kỉ. Tau chỉ biết nghĩ cho mình mình thôi, thêm cả cái tánh háo thắng lúc còn nhỏ nên nhiều khi làm những việc khiến người khác bị tổn thương!
-Tau thì không vậy!
-Ừm mi thì không vậy! Mi đang nghĩ quá nhiều cho người khác! Trải qua hai giai đoạn đó rồi, giờ là tau đang sống cho chính mình. Sống cho mình, nghĩ cho mình không đồng nghĩa với ích kỉ, cũng không phải là không quan tâm đến mọi người xung quanh. Chỉ là không còn quá bận tâm người khác nghĩ gì về mình, vì mình như thế nào chỉ có mình hiểu rõ nhất. Trách nhiệm với bản thân mình, làm tốt chuyện của mình là được…* Có lẽ còn có thể lan man hơn nhưng tôi dừng ở đó*
-Ừm…vậy cũng tốt! Nếu được quay trở lại tau nghĩ tau sẽ chọn đi học tiếp…
-Mi đừng bận tâm quá chuyện bằng cấp như vậy!
-Không đâu mi…
Rồi nhỏ bạn kể về những lần gặp rắc rối với bằng cấp khi đi ứng tuyển…Tôi thấy Nhỏ có điều gì tiếc nuối nhưng bản thân tôi lại không muốn khuyên những câu nói sáo rỗng nên đành im lặng!
-Bữa trước tau gặp lại cái P ở Sài Gòn, trông nhỏ sang chảnh và “kiêu” lắm, giường như đã có một khoảng cách rất xa về mọi mặt rồi! *Nhỏ kể*
-Có gì đâu mà phải “kiêu” vậy nhỉ? Thôi bỏ qua nhỏ đi! Cũng không quan tâm lắm!
Tụi tôi ngồi trong một cái lán khác có mái, phía trước là bụi tre…Gió khẽ lướt qua chúng reo như chuông gió…Thật tĩnh lặng và bình yên biết bao…